
Người đàn bà về phía mặt trời
[Trích đoạn] Chiều đó, thằng cu Nị phát hiện một con nhái có màu xanh pha đỏ rất đẹp nhảy ra từ một bụi cây. Như bị thôi miên với vẻ đẹp độc và lạ ấy, nó bám theo với hi vọng bắt được con nhái về làm thú nuôi. Bé Na cõng cu Nu chạy theo, Nu cười nắc nẻ trên vai khi thấy Nị chụp nhái hụt mấy lần. Khi tới bờ suối, Na bảo Nị bỏ qua con nhái đi vì coi chừng nguy hiểm. Nị đưa tay lên miệng ra dấu im lặng và thì thầm: “Em sắp bắt được nó rồi, một chút xíu nữa thôi! Chị im nặng đi lào!”. Và rồi, con nhái nhảy một phát trốn vào bụi rậm ngay sát dòng nước. Nị bám theo bới tìm trong bụi rậm. Thế là… trượt chân, ngã nhào! Trong chốc lát, Na không còn thấy em mình đâu giữa dòng suối ào ạt nhấn chìm mọi thứ. Ngày đưa hòm Nị đi chôn, trời đất xám xịt, mưa tê buốt. Nước mắt hòa lẫn nước mưa, con bé Na khóc nấc, Nu khóc gào: “Trả lại anh Lị đây, anh Lị ơi!”. Cô Hiền đứng đó, bất động, khuôn mặt tái nhợt, buồn vời vợi.
Chú tiểu vội vàng quét lá khô
[Trích đoạn] Lâm hứa hẹn với Diệu Hạnh sẽ đến một ngôi chùa nam nào đó xin xuất gia nhưng không thể. Tình yêu quá lớn nay tan vỡ khiến Lâm như hóa dại, uống rượu say rồi làm liều uống thuốc ngủ tự tử nhưng không thành. Trở về quê nhà, nhìn thấy Diệu Hạnh quét lá nơi sân chùa như thuở còn thơ càng khiến Lâm muốn vượt rào lao vào sân để ôm Diệu Hạnh thật chặt vào lòng. Diệu Hạnh cầm chổi bước tới hàng rào:
– Lâm à, anh tới đây làm gì?
– Tất nhiên là tìm em. Anh nhớ em nhiều lắm Hạnh à!
– Diệu Hạnh của quá khứ đã chết rồi. Chỉ còn Diệu Hạnh, một ni cô trước mặt anh là có đây. Anh sẽ không bao giờ tìm thấy người đã chết, anh hiểu chứ? Nếu anh mãi chạy theo người đã chết, anh có chắc là anh sống bình an không?
Tiếng guốc nhọn lọc cọc trong đêm
[Trích đoạn] Mây thở dài rồi hỏi: “Ít nhất thì lão mafia đó không làm phiền chị Quế phải không chị?”. Lấy tay khẽ quẹt nhẹ dòng lệ tuôn rơi, chị Lan đổi sắc mặt và kể tiếp. Đúng là lão mafia đó đã không làm phiền chị Quế nữa nhưng chính chị Quế và chị Lan đã dò hỏi một số người quen và người quen của người quen để truy tìm dấu tích của lão ta. Ở bên ngoài thì mặc đồ chải chuốt, đi xe xịn và cư xử như doanh nhân thành đạt nên không ai có thể ngờ lão là trùm của đường dây buôn bán ma túy và các chất gây nghiện với mạng lưới xuyên Việt và sang tận các nước láng giềng. Đáng sợ hơn nữa, băng đảng của lão còn buôn bán phụ nữ trái phép sang Campuchia và Thái Lan để làm nô lệ tình dục. Chị Quế đã rùng mình khi nhận ra mình chỉ là một con mồi của lão ta, nếu không nhanh trí để bị bắt vào trung tâm thì có lẽ phận đời thê thảm hơn rất nhiều. Chị Lan bật cười chua xót: “Cuối cùng thì nó cũng chết trẻ vì AIDS quái ác. Chả biết được, nếu có trở thành nô lệ tình dục ở đâu đó thì có khi nó còn sống cũng nên. Chỉ là sống không bằng chết! Cái phận đời khốn nạn thì kiểu gì cũng khốn nạn thôi!”.
Sông Thu Bồn buổi chiều cuộn sóng
[Trích đoạn] Thằng Bo em tôi một lần vào phòng tôi lục tìm truyện tranh đã thấy nhiều bức vẽ. Đó là bộ sưu tập hình ảnh tôi vẽ Tâm Anh từ nhiều năm nay, trong đó có vài tấm tôi tưởng tượng cảnh đang ôm Tâm Anh và vuốt tóc nàng. Thằng em quý hóa của tôi đi “bỏ nhỏ” câu chuyện cho bạn bè cùng lớp, rồi lan ra cùng trường, khác trường. Chẳng lâu sau, mấy bà ngoài chợ hỏi thẳng mẹ tôi rằng có phải tôi bị bê đê không. Mẹ tôi cười: “Con trai mà yểu điệu như con gái thì mới gọi bê đê, con gái nhà tôi chỉ hơi cá tính mạnh mẽ chút thôi. Ai lại gọi là bê đê bao giờ, tội cháu nó! Mấy chị đừng nói thế!”.
Tết về đỏ ối tấm lòng son
[Trích đoạn] Gió hiu hiu. Hai đứa trẻ nằm dài sau gốc cây lớn đánh một giấc trưa ngon lành. Bỗng đâu, một bàn tay mạnh bạo đánh vào người chúng, hai đứa mở bừng mắt ra và cảm thấy ngạc nhiên với người lạ ngay trước mặt. Anh ta có vẻ mặt thật giận dữ và đáng sợ: “Đi theo tao!”. Hai tay nắm lấy cổ áo sau của hai đứa trẻ, anh ta lôi xồng xộc chúng ra khỏi cổng chùa và rẽ vào một con hẻm nhỏ bên cạnh. Bao người bán buôn đang thảnh thơi nghỉ trưa trước sân chùa bỗng giật mình bởi tiếng la hốt hoảng: “Thả em ra, đau… đau quá!!!”.
Người tìm người nơi chốn xa xôi
[Trích đoạn] Ngày trở về nhà, ông nhìn chân dung vợ trên bàn thờ thì bật khóc khiến ai nấy nhói lòng: “Bà Ngân ơi, bà ở đâu sao tui không tìm thấy?”. Trân nghe cô Như kể rằng ông Năm đã được chăm sóc tận tình và tinh thần đã dần hồi phục, chấp nhận sự thật về sự ra đi mãi mãi của vợ mình. Thỉnh thoảng, Trân vẫn mơ về hình ảnh ông Năm đưa tấm hình trước mặt: “Cô cậu có thấy bà Ngân ở đâu không?”.
Nơi góc đường không còn ai đó
[Trích đoạn] Giữa một rừng người trên đường phố đều đeo khẩu trang chống nắng và bụi, hai khuôn mặt được “phơi bày” bên vệ đường khiến nhiều người tò mò đưa mắt nhìn. Nét mặt của người phụ nữ đầy vẻ nhẫn nại cùng đôi mắt nhuộm sâu vẻ u buồn. Nét mặt của cậu trai thì trầm tĩnh, không lo lắng, không tư lự, chỉ ngồi đó và chờ đợi.
Xuân – hạ – thu – đông, rồi lại xuân…
[Trích đoạn] Thiện đứng ngắm nàng thơ trong bộ váy cưới truyền thống màu xanh ngọc không chớp mắt. Từ cái “lăng” (chiếc thắt lưng), “xế” (tấm vải che trước váy) và “khử lau” (xà cạp quấn chân), áo xẻ cổ, váy xòe xếp ly, đến cái mũ tròn xoe đội trên đầu với những sợi dây màu bạc đung đưa khiến nàng như công chúa từ một hoàng triều cổ đại nào đó xứ Trung Á. Vừa đoan trang, thuần khiết, đằm thắm lại vừa mạnh mẽ, kiên cường.
30/09/2022
Rita Nguyễn